Uống rượu

Em đừng nhìn mỗi lần anh nâng chén
Rồi mắt buồn lặng lẽ quay đi
Có gì đâu trong men nồng chát đắng
Để quên đời như sỏi đá vô tri.

Đừng trách anh nghe tàn đêm bên đám bạn!
Đứa khóc đứa cười gà gáy chưa tan
Tay nâng chén bỏ quên đời cuộn chảy
Cho men say thiêu đốt hết hình hài.
Đừng trách anh nghe! Cuộc đời cay đắng
Đến cả cuộc tình không muốn giữ chân em.
Hãy về đi bước chân không ngần ngại!
Nỗi đau này anh uống cho quên.
Đừng trách anh nghe một đời say tỉnh
Mẹ già còng lưng trưa nắng cháy đi về
Người cha già tựa cửa xót bình minh.
Anh vẫn là anh một kẻ có linh hồn
Vẫn biết đau vẫn biết đời thê thiết
Một kiếp phiêu du ngập chìm trong chia biệt
Nhấp chút men say quên hết nỗi mất còn.
          (Tặng em, đêm 30 tết Tân Tỵ)

Không có nhận xét nào: