Lãng du

Lãng du ơi tên em là nỗi nhớ
Để chiều tàn ta gieo nhịp vào thơ
Bằng da diết phố xa lòng khắc khoải
Sợ màu hồng gợi nhớ những phôi phai,


Cô bé ơi ta bỗng buồn tê tái
Khi nghĩ đến ngày không gặp được chinh nhân
Không gặp được em trên khắp nẻo phong trần
Lang thang hết biết tìm đâu bờ bãi.
Đêm rồi đêm tên em ta vẫn gọi
Như mùa nước lên dâng ngập cả đất trời
Tên em đó, dòng sông và nỗi nhớ
Rơi giọt buồn tím cả những dòng thơ.
                           (Tháng 6/2001)

Không có nhận xét nào: