Thói đời


Vợ: Anh chở em ra thăm thầy K.. nhé
Hắn: Uhm, chỗ quen biết, cũng tốt.
Qua cổng chợ
Vợ: Dừng lại em mua cân hoa quả.
Hắn: Té ra vợ mình dân miền Trung mà chu đáo và khách khí phết!
Vợ: Anh biết vì răng em mua cân hoa quả này không?
Hắn: Chỗ quen biết, em là giáo viên, người ta làm ở phòng GD, cũng quen anh mà, thế là chu đáo và phải phép em à.
Vợ: Không, mua cân hoa quả để bỏ phong bì vào cho nó khỏi lộ liễu.
Hắn: Cứng họng, hỏi lại. Cần chi phải rứa?
Vợ: Người như anh còn lâu vợ mới có hợp đồng đi dạy được. Phong bì em chuẩn bị sẵn rồi, mình nghèo, ít thôi. 500 anh à.
Hắn: Em lấy xe chạy đi, cho anh xuống, đời anh không quen làm vậy.
Vợ hắn mắt đỏ hoe, hắn mặt lạnh như tiền nhưng cổ họng chát đắng. Đời mà.

Không có nhận xét nào: