Lục bát buồn

Bây giờ non nước chia xa
Mấy câu duyên nợ mình ta đợi chờ
Đêm thì tỉnh, đêm thì mơ
Em về bên ấy câu thơ ta buồn.

Tay ai cắt sợi dây buồm
Thuyền ta trôi mãi chiều hôm cách bờ
Em về đốt cả trời thơ
Hóa vàng cho kẻ mộng mơ cuối trời.

Thế gian ơi một kiếp người
Có đâu lắm nẻo em tôi lạc đường
Mấy đồng một tiếng yêu thương
Có che em được gió sương cuộc đời.
                        Minh Trí 26/2/2004

Không có nhận xét nào: