Ba lăm năm, bấy chuyến đò
Ưu tư cô chở học trò qua sông
Mái chèo khua nặng tấc lòng
Đa đoan theo nỗi bềnh bồng nghiệp văn
Thổn thức với những trở trăn,
Yêu thương với những lặng thầm lệ rơi.
Giảng văn - giáo án cuộc đời,
Bao em bật khóc trong lời cô trao.
Vần thơ chắp cánh ước ao...
Tự tin chim nhỏ bay vào trời xanh......
.....................................................................
Giờ đây em bước vào ngành
Là lúc cô tạm dừng chân hành trình. (*)
Ngậm ngùi rỏ xuống đinh ninh:
Dạy văn là dạy cái Tình chữ Nhân!
Lời cô chỉ bảo ân cần
Tinh hoa gạn lọc trong ngần tiếng em
(*): ngày 1/9/ 2011: khi tôi là học trò cũ của cô về nhận công tác tại trường THCS Hải Trạch thì cũng là lúc cô có quyết định nghỉ hưu.
Tác giả bài viết: Đoàn Thị Thu Hằng
Không có nhận xét nào: