Đêm một mình buồn lắm không em
Mưa vẫn rơi trên con đường kỹ niệm
Anh đã đi suốt dặm dài mưa nắng
Gọi tên em vô vọng suốt canh tàn,
Có con đường nào ta đã đi qua
Trong tiếng em cười; trong nước mắt khổ đau.
Để bây giờ khi đã lạc mất nhau
Nỗi buồn ấy làm tim anh hóa đá.
Có những lúc anh đã đi tìm
Bàn tay em lạnh lùng buốt giá
Đôi môi em bây giờ xa lạ
Lạc mất nhau anh lừa dối tim mình.
Minh Trí 19/5/2004
Không có nhận xét nào: