Đứa bạn thân bị tai nạn thập tử nhất sinh, mình và bố nó trông nom tại bệnh viện. Ngày hôm sau có một bác sỹ đến khâu vết thương, thái độ ân cần, chu đáo. Xong việc mình nói với bố đứa bạn:
- Dân mình cứ nói đến bác sỹ thì chê này chê nọ chứ cháu thấy ông bác sỹ lúc nãy quá được!
Không có mô, bố đứa bạn than phiền.
Nãy tay trưởng khoa kêu tau vô phòng, nó nói qua bệnh tình rồi gợi ý cho tao là phải bồi dưỡng để kêu bác sỹ đến. Tau đưa tiền nó hỏi:
- Mấy đó?
- Dạ, nhà khó khăn lắm, được 5 chục thôi, tau nói.
- Ít quá, không được mô. Bác sỹ cau có.
Tau rút thêm 5 chục nữa và nói: Một trăm bác à, nhà tui nghèo lắm!
Vị trưởng khoa đi ra ngoài, ngó nghiêng, đóng cửa lại và lấy máy điện thoại ra gọi ông lúc nãy đến đó.
Giờ bạn đã thành người thiên cổ sau lần tai nạn đó.
Không có nhận xét nào: